Chín năm trước, mình bắt đầu thực hành thiền mà mình chưa từng nghĩ sẽ trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình. Mọi chuyện bắt đầu từ căng thẳng mãn tính do áp lực công việc trong một thời gian dài. Khi quyết định chuyển sang học một chuyên ngành mới, mình biết mình cần thay đổi. Mình cần sự minh mẫn, tập trung và giải thoát mình khỏi căng thẳng mãn tính. Đó là lúc mình tìm đến thiền.
Mình không bắt đầu với một khóa học bài bản hay một người hướng dẫn. Thay vào đó, mình dựa vào một điều mà mình đã đọc từ nhiều năm trước từ cuốn sách Thiền & Sức Khỏe của bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc. Những lời dạy của ông vẫn luôn ở trong tâm trí mình, đặc biệt là hướng dẫn quan sát hơi thở. Một ngày nọ, khi lướt mạng, mình tình cờ thấy một bài hướng dẫn thiền giảm căng thẳng trong ba phút của giáo sư Jon Kabat-Zinn. Chỉ ba phút thôi—vậy tại sao không thử?
Vào ngày đầu tiên, mình đặt mục tiêu ngồi thiền 3 phút vì mình luôn là người thích vận động, ưa hoạt động ngoài trời hơn là ngồi yên một chỗ. Nhưng khi ba phút trôi qua, mình bất ngờ cảm thấy thoải mái. Điều đó không khó như mình tưởng. Mình thậm chí muốn tiếp tục, nhưng tự nhủ rằng, “Ngày mai mình sẽ tiếp tục.”
Ngày hôm sau, mình thử năm phút. Một lần nữa, thời gian trôi qua nhanh chóng và mình cảm thấy dễ chịu. Ngày thứ ba, mình nâng lên bảy phút. Ngày thứ tư, mười phút. Mỗi ngày, mình tăng thời gian thực hành lên từng chút một, cho đến khi tự nhiên duy trì 30 phút mỗi ngày. Và cứ thế, thiền trở thành một thói quen hàng ngày.
Mình thiền liên tục được khoảng hơn 2 năm thì mình đã trải qua một số trạng thái khi mình thiền hơn 30 phút mỗi ngày, mình không biết nó là gì và nó làm mình hoang mang, thế là mình tìm đọc một cuốn sách “30 ngày thiền quán” (sách gốc tiếng Anh có tựa là: The Experience of Insight) của tác giả Joseph Goldstein. Ðây là một quyển sách thực hành về thiền quán Vipassana, nó giúp mình hiểu hơn về thiền Vipassana, một phương pháp thiền trong truyền thống Phật giáo Nguyên thủy. Đây là một bước ngoặt mở rộng nhận thức và tinh chỉnh phương pháp thực hành của mình. Sau khi, mình đọc xong cuốn sách thì mình cũng hiểu được một số trạng thái mình trải qua khi thiền đó là những lợi lạc khi hành thiền. Và mình tiếp tục hành thiền hàng ngày.
Đến năm thứ sáu, lợi ích của thiền trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Về thể chất, mình cảm nhận được thêm năng lượng; trái tim vững vàng hơn, về tinh thần, suy nghĩ của mình trở nên rõ ràng và sáng suốt hơn; về cảm xúc, mình đạt được sự cân bằng và tĩnh lặng. Niềm hạnh phúc nội tại trở thành một người bạn đồng hành thường trực. Lúc này, thiền không còn chỉ là một công cụ để kiểm soát căng thẳng—mà đã trở thành một nguồn bình an, một không gian thiêng liêng để mình kết nối với chính mình.
Một cách tự nhiên, mình bắt đầu thiền lâu hơn. Mình kéo dài thời gian thực hành lên một giờ mỗi sáng, và vào những ngày dậy sớm, mình có thể thiền hơn 90 phút. Điều mà trước đây mình từng nghĩ là không thể—ngồi yên chỉ trong ba phút. Mình thiền khoảng 1 giờ mỗi buổi sáng, mà mình cảm thấy người nhẹ nhàng, thoải mái và cảm thấy an yên khi thiền. Mình ít khi cảm thấy tê hay đau tay chân khi thiền, có hôm nào mà mình cảm thấy tê tay chân khi thiền là do hôm đó mình suy nghĩ nhiều khi thiền và ngồi tư thế bị cong lưng ra phía sau mà mình không chú ý chỉnh lại tư thế thì nó mới bị đau lưng. Còn nếu mình tập trung thiền quán sát hơi thở, hạn chế suy nghĩ hay không suy nghĩ và ngồi thẳng lưng khi thiền thì mình cảm thấy người nhẹ nhàng, thoải mái và an yên khi thiền.
Bây giờ mình thực hành thiền nó giống như món ăn tinh thần không thể thiếu mỗi buổi sáng và đã trở thành một thói quen quý giá, giúp nâng cao sức khỏe tổng thể.