KHI TUI 30

|

coachtrangmai

Một ngày làm việc bình thường, tui được sếp thông báo là sếp đã đăng ký khóa học cho tui và sếp đã xin sếp của sếp duyệt cho khóa học đó rồi. Khóa học đó về các thiết bị kỹ thuật và dịch vụ mà bộ phận của chúng tôi đang cung cấp, nó được tổ chức ở Melun, một vùng ngoại ô của Paris, Pháp. Lúc đó là còn vài ngày nữa tui bước sang tuổi 30, nó như một món quà sinh nhật thật bất ngờ mà tui không nghĩ tới.

tui 30

Sau khi khóa học được xác nhận, tui sắp xếp lịch làm việc và xin sếp nghỉ phép một tuần sau khóa học để tui đi thăm quan Paris và Amsterdam và sếp đồng ý. Khóa học đến bất ngờ cùng với thời gian eo hẹp và danh sách việc cần làm ở văn phòng quá nhiều rồi tui cũng không biết mình đi được tới đâu, cho nên tui cũng không chuẩn bị gì cho lịch trình thăm quan Paris và Amsterdam, tui chỉ biết rằng tui muốn đến Paris và Amsterdam, phần còn lại tui để tùy duyên và khả năng ứng biến của tôi.

Khi khóa học kết thúc, tui lấy một bản đồ tàu điện và một bản đồ Paris ở khu vực lễ tân của khách sạn tui đang ở. Đây là la bàn của tôi, đi đâu tui cũng cầm 2 cái bản đồ này để tìm đường đi. Tui mua một thẻ tàu điện rồi tui bắt đầu đi thăm quan trung tâm Paris chỉ với một vài địa danh nổi tiếng trong đầu và 2 vùng ngoại ô của Paris như Versailles và Marne-la-Vallée cùng với sự háo hức và hồi hộp của lần đầu tiên tới những nơi này. Tui sử dụng tàu điện để di chuyển đến nơi cần đến rồi tui đi bộ thăm quan. Ngày nào tui cũng ra khỏi khách sạn lúc 8h sáng và mục tiêu của tui là về khách sạn lúc 8h tối, mà hôm nào tui cũng đi hơn 8h tối mới về lại khách sạn, có hôm còn hơn 10h tối luôn, cả ngày một mình lang thang lang thang khắp nơi, ngày nào tui cũng hoạt động hết công suất của mình mới chịu về khách sạn.

tui 30 tuổi

Trong chuyến đi tui cũng gặp nhiều chuyện thú vị, hồi hộp và cảm động từ sự trợ giúp của những người Pháp mà tui gặp, nhưng có một chuyện làm tui cảm thấy tự hào về chính mình là lúc tui đang đi bộ đến tháp Eiffel, tui đã đi bộ vào tới rìa công viên của tháp Eiffel rồi, 2 bàn chân tui đã bị tê sau nhiều giờ đi bộ và đứng trên tàu điện vì hôm đó chuyến tàu nào tui lên cũng đông và ko còn ghế trống, cảm giác bị tê từ bàn chân đã từ từ lan đến mắt cá chân mà tui vẫn cố đi bộ cho đến được chân tháp Eiffel, nhưng còn khoảng hơn 100m nữa mới tới chân tháp Eiffel. Mục tiêu của tui là tới ngồi gần tháp Eiffel nghỉ ngơi và ăn trưa. Tui đang đứng ở phía rìa công viên của tháp Eiffel để cho chân tui đỡ bị tê rồi tui đi tiếp, thì có một người phụ nữ da trắng tầm dưới 40 tuổi cùng với một cậu con trai khoảng 11-12 tuổi, tiến tới gần tui và hỏi tui lối đi tới tháp Eiffel, tui mới chỉ cho cô ta lối đi tới tháp Eiffel, xong tui hỏi cô ta là “cô từ đâu tới?”, tui đã nghĩ cô là một du khách đến từ Châu Âu, xong cô ta trả lời tui là “cô ở một vùng xa xôi ở Pháp và cô là người Pháp, đây là lần đầu tiên cô đến Paris và cô muốn dắt con trai cô đến Paris để thăm quan.” Trả lời tui xong, cô ta chào tui rồi đi, lúc đó tui cũng muốn đi cùng cô ta đến tháp Eiffel, nhưng chân tui vẫn còn bị tê cho nên tui không đi được mà tui không dám ngồi xuống vì tui biết tui mà ngồi xuống rồi thì còn lâu tui mới đứng lên và đi tiếp được, cho nên tui phải đứng thêm một lúc nữa cho nó bớt tê chân rồi tui mới đi bộ được đến tháp Eiffel, tui thấy một cái ghế dài còn trống gần đó và tui đến ngồi nghỉ ngơi cho 2 bàn chân hết bị tê, ngắm cảnh & người rồi ăn trưa như kế hoạch 😊.  

Khi tui trở về nhà sau chuyến đi một mình qua Paris cùng với 3 vùng ngoại ô của Paris – Versailles, Marne-la-Vallée, Melun và thị trấn Fontainebleau rồi Amsterdam, tui đã đi được nhiều nơi hơn những gì tui mong đợi. Tui đã mạo hiểm đi đến những nơi xa lạ một mình rồi tìm thấy sự thoải mái, niềm vui và những cảm xúc độc đáo khó tả trong chuyến đi. Tui không chỉ trở về với những bức ảnh đẹp và những kỷ niệm tuyệt vời—mà tui trở về với một điều gì đó sâu sắc hơn: sự tự tin trầm lặng và cảm giác rằng tui đã trưởng thành hơn.

Khi tui 30

Loading ratings...
zalo-icon
facebook-icon